Thành phố Mặt Trời - Ngày buồn, tháng nhớ, năm cô đơn, thế kỷ sầu...
Em thương mến!
Hôm nay trời thật đẹp, mây đen kéo đến mây trắng bay đi. Anh ngồi co cẳng viết cho em yêu của mình bức thư tình hay nhất thế kỉ 22. Đầu thư, anh chúc em nhiều calo để em mạnh khoẻ.
Em à! Chỉ mới gặp em thôi mà anh ngỡ như đã quen nhau từ kiếp trước. Xa em vài giây thôi mà ngỡ đã bao năm. Em ơi ,ánh mắt em làm cả miền Nam chìm trong băng giá. Em cất tiếng cười làm cả miền Bắc ngủ quên còn khi những giọt lệ em rơi làm 7 tỉnh miền Trung chìm trong lũ lụt...
Ôi thôi! Quái vật!.... Em à, em đến với anh trong ngày đông băng giá. Em sưởi ấm con tim anh tựa lò vi sóng nướng con mực khô. Mỗi khi anh khát, em là vại bia hơi dịu đi cái khát khủng khiếp của mùa hè.... Ôi em tôi là vô địch...
Thôi, thư đã dài dù chỉ là một chút trái tim anh. Em thấy không? Nếu em yêu anh thì anh nguyện dâng trái tim mình đem nấu cháo cho em bồi bổ. Hàng Việt Nam chất lượng cao đó em...
Yêu em nhiều...
Bức thư tình thứ hai
Gửi người con gái anh yêu!
Hà nội một ngày buồn như con chuồn chuồn, tháng chán như con cá rán, năm đen như con mèo hen.
Em yêu dấu, người em như cái đấu, tóc em xù như lông gấu, tuy em hơi cá sấu nhưng anh vẫn yêu em nung nấu. Ðêm nay ngồi sửa xe mãi mà chẳng được, ngủ thì chẳng xong, nhìn trăng cao tít mít, anh quyết ngồi cong cẳng viết thư cho em, không gian bốn bề im ắng chỉ có tiếng ếch kêu và âm thanh như tiếng đàn violon du dương nhẹ nhàng của đàn muỗi đang vây quanh anh.
Em có biết rằng anh nhớ em nhiều lắm không? Anh ăn không ngon nhưng ngủ như điên, anh đi giầy quên đi tất, ăn sáng quên đánh răng, anh dùng xăng vo gạo, anh khờ khạo cũng chỉ vì yêu em đó.
Khổ thân anh khi chúng bạn toàn là những đứa không có nhà phải ở trong biệt thự, không có xe đạp mà phải ngồi xe hơi, không có tiền mà phải xài card.
Anh thì cái gì cũng có chỉ không có mỗi tiền. Anh xin tình nguyện dâng hiến cho em tấm thân trong trắng như tờ giấy than của anh cho em. Tấm thân của anh tuy đang mang trong người hai dòng máu nhưng vẫn còn là hàng xài được một số thứ. Anh chỉ muốn những gì của em là của anh và những gì của anh là của riêng, của nhầm là của chung. Em có biết rằng anh yêu em từ khi anh thấy em lon ton như con chó con cùng mấy đứa bạn cùng là lũ quỷ cái đánh 1 thằng bạn nhỏ xíu. Anh sẽ làm tất cả để cho em vui. Ranh ngôn có câu : "Không có việc gì khó, chỉ sợ tiền không nhiều, đào cống và lấp bể, cố làm cũng thành không".
Em đừng buồn vì những lời bạn anh nói nhé, nó nói em :" Nhìn xa cứ tưởng con người, nhìn gần mới biết đười ươi xổng chuồng". Anh đau lắm nhưng không sao, bôi cao sẽ khỏi, không khỏi ăn tỏi sẽ hết, không hết cho chết là vừa.
Về nhà anh không nuốt trôi cơm cố gắng lắm mới chỉ có 6 bát phở. Một lần và mãi mãi anh muốn nói với em rằng anh yêu em như que kem mút dở, như dưa bở với đường, như lọ tương ngâm cà pháo, như con báo với cánh rừng, như muối vừng với lạc, như lão Hạc với con chó vàng...
Thôi mệt quá rồi anh đành phanh bút ở đây. Chào em và yêu em nhiều, chúc em gặp nhiều ác mộng, anh sẽ hiện ra để cùng em chạy trốn.
Hôn em như cún con hôn mèo con!
Bức thư tình thứ ba
Em thân mến!
Anh rất hân hạnh thông báo cho em rằng trái tim anh đã thuộc về em kể từ ngày thứ tư, 14/02/2002. Với buổi gặp mặt tổ chức vào ngày hôm ấy lúc 18h, anh xin được tự giới thiệu mình như một người yêu đầy triển vọng.
Chuyện tình của chúng ta sẽ trải qua thời gian thử nghiệm trong vòng 3 tháng, sau đó căn cứ vào sự hòa hợp giữa hai ta mà sẽ được quyết định có kéo dài mãi mãi hay không. Tất nhiên khi kết thúc thời gian thử nghiệm, vẫn sẽ có những khoá huấn luyện tiếp theo và những kế hoạch thẩm định để tiến hành thăng chức người yêu lên bạn đời.
Thời gian đầu, chi phí phát sinh cho cà phê và giải trí sẽ chia đều cho hai ta. Sau này tùy thuộc vào hiệu quả xử sự của em, anh có thể sẽ gánh phần trăm lớn hơn. Tuy nhiên, nếu chi tiêu bằng tài khoản của em thì anh rất sẵn lòng.
Xin em vui lòng trả lời trong vòng 30 ngày kể từ ngày nhận được lá thư này. Bằng không lời tỏ tình này sẽ hết hiệu lực mà không cần thông báo gì thêm và anh sẽ xem xét các ứng cử viên khác.
Anh rất biết ơn nếu em gửi chuyển tiếp bức thư này đến chị gái của em trong trường hợp em không nhận lời.
Xin chân thành cám ơn trước!
Anh của em.
Bức thư tình thứ tư
Em!
Đây là câu đầu tiên anh viết dành cho em. Kế đến, anh viết cho em câu thứ hai. Anh muốn nói với em rằng, câu này anh viết đã là câu thứ ba rồi đó!
Em à, em có biết câu em đang đọc đã là câu thứ tư rồi không? Vậy mà anh vẫn không thể bắt đầu câu chuyện ở câu thứ năm này. Anh hy vọng sẽ nói được điều muốn nói với em ở câu thứ sáu, nhưng sao thấy khó mở lời quá, hẹn em ở câu thứ bảy nha. Mà thôi, đợi thư xuống dòng, anh sẽ tâm sự với em được nhiều hơn.
Em ơi, em có biết giờ đã là câu thứ mấy rồi không? Anh dạo này trí nhớ kém quá nên không thể đếm nhiều được. Nếu anh không nhầm thì đã là câu thứ mười rồi. Nếu đúng thế thì khi anh chấm hết câu này cũng là lúc anh chuyển sang câu thứ mười hai rồi đó. Anh dự định sẽ nói điều muốn nói ra ở đây, nhưng cứ sợ em không đủ bình tĩnh, nên anh đành để nó ở câu sau nữa.
Em à! Em vẫn đang đọc bức thư của anh đó chứ? Điều anh muốn nói với em là hãy kiên nhẫn đọc câu kế tiếp. Cũng sắp hết giấy rồi nên anh sẽ nói ngay thôi. Nếu em vẫn tin anh, hãy đọc thêm câu này nữa. Anh không muốn làm mất thêm thời gian của em, nên anh sẽ cho em biết ngay bây giờ. Em à, anh muốn nói là… là… em hãy đọc lại lá thư này và trả lời anh ngay, em nhé!
Rất mong thư của em!
Bức thư tình thứ năm
Em thân yêu!
Thế là được 3 tháng rồi, từ cái ngày em xù đẹp anh để đi theo tiếng gọi trái tim em, từ ngày đó tới giờ không giây phút nào anh không nghĩ đến em cả, ngay cả khi đang buông rơi gánh nặng trong Toilet anh cũng khẽ giật mình và thầm gọi tên em.
Nhớ ngày xưa đôi ta yêu nhau thắm thiết, thế mà chỉ vì một chút tư lợi cá nhân em đã bỏ rơi thằng này để đi theo một thằng boy khác... Thằng đó có hơn anh ở điểm nào đâu, chẳng qua nó giàu hơn anh, nó học giỏi hơn anh và nó đẹp trai hơn anh thôi mà... chẳng lẽ vì vậy mà em nhẫn tâm để lại vết thương lòng đang từng ngày vón cục trong tim anh hay sao em?
Tình anh rung rinh ngọn mía lẽ nào em nỡ chặt gốc bỏ ngọn sao... Bây giờ em đi xe hơi rồi đâu còn nhớ chiếc xe máy cũ kỹ này nữa! Nhớ những ngày mưa xe tắt máy anh ngồi trên xe dồn số còn em hỳ hục đẩy phía sau... lãng mạn thế mà em nỡ lòng nào...
Giờ đây ngồi đọc lại những bức thư em viết cho anh, tình yêu của anh nó cứ nhểu xuống từ mắt lẫn từ mũi... từng giọt từng giọt trông mà thương. Rồi những buổi chiều tà, tụi mình thường tay trong tay đi... lụm lon nước ngọt em còn nhớ không, đời sinh viên lận đận nên nhục quá cũng phải làm... kiếm được đồng nào hay đồng ấy, cay đắng tủi nhục cùng nhau chia sẻ vậy mà em cũng dứt áo ra đi, chẳng lẽ bây giờ anh đi lụm lon nước ngọt một mình sao em... Quê lắm, đi hai người vẫn đỡ ngại hơn mà em...
Ngày em nói câu chia tay sao mà bàng hoàng quá... Lời nói của em nhẹ nhàng mà sao anh nghe như tiếng bả chủ đòi tiền nhà vậy, giật thót và buốt nhói con tim... Đang uống ngụm nước, nghe em nói xong câu goodbye anh phụt nước thẳng vô tô cháo lòng đang ăn ngon miệng khiến nó bắn tung tóe vào người các nam thanh nữ tú ngồi cùng bàn. Anh đau nhói cõi lòng, bấy nhiêu ngày tháng bên nhau vậy mà em cứ làm như đi chợ vậy...
Em “đón” anh về từ những năm anh còn là thằng sinh viên nhà quê... bây giờ đã là năm 2, em “xài” anh đến mức liễu chán hoa chê, nhụỵ đã hương tàn... Thế rồi bây giờ em nói câu chia tay. Đã có lúc anh nghĩ đến chuyện tự tử để giữ tấm lòng son sắc và trinh trắng với em nhưng... hình như làm vậy hơi... ngu, nên anh đã quyết định cầm cự tới ngày nào hay ngày đó vậy!
Giờ đây anh đã không còn em bên cạnh nữa... cuộc sống buồn tẻ và hiu quanh biết bao... ngồi nhớ lại những lần anh đàn em rống, thật là vui vẻ... bây giờ chỉ còn anh trong căn phòng cô vắng!
Đành phải chúc em hạnh phúc bên thằng boy mới đó.
Thôi nghe em, anh dừng type nghe!
PS: À mà chuyện này nữa, trong lần đi chơi Valentine năm ngoái em có mượn anh 4000đ mua 2 bịch nước mía (em 1 bịch anh 1 bịch đó)... chỉ hy vọng em sẽ nhớ đến tình xưa nghĩa cũ và cả 4000đ em chưa trả nữa!
Bức thư tình thứ sáu
Ngày ko net, tháng củ mật, năm con chuột.
Trời ko nắng, đêm ko mưa, chiều lại bão.
Bình minh tỏ, hoàng hôn tàn. Ngày củ chuối!
Gửi người yêu nơi phương xa!
Em à! Đã lâu rồi anh ko viết cho em vài dòng, chắc em mong thư anh lắm, em thông cảm dạo này anh mải mê blog quá nên tạm thời quên mất. Hôm nay nhân dịp mạng bị cắt, internet down, bụng đau, ngồi toilet bỗng dưng anh lại nhớ đến em... Người con gái đầu tiên cho anh nếm mùi đau khổ của 1 cuộc tình đầy ngang trái, sóng gió bão bùng lật ghe, đổ thuyền, chìm tàu đánh cá...
Lâu rồi anh ko đựơc nhìn mặt em do vạn dặm xa cách nhưng ko sao, anh làm sao có thể quên đuợc khuôn mặt đáng yêu đó: Màu trắng bệch chói loá đi cùng 1 lớp phấn phủ dày vài inches. Em có nhớ ko em? Nhà anh ai cũng ấn tượng với em bởi mỗi lần đến chơi em lại dùng khuôn mặt đó dọa ma mấy đứa trẻ làm chúng nó sợ đến khóc thét. Em tuy là con gái nhưng em có nét điển trai vương vấn chút mạnh mẽ cá tính đàn ông cộng với thân hình đần đặn quyến rũ đầy gợi cảm của 1 siêu mẫu. Sự kết hợp có 1 ko 2 này đã đưa em lên một tầm cao mới, tạo cho em 1 vẻ rất riêng độc đáo đảm bảo ko đụng hàng... Một vẻ đẹp nghiêng xe máy, đổ xe đạp, lạng ô tô, cong vành xe cút kít, đổ nhào xe xít đờ ca (chả biết xe gì!). Bao nhiêu lái xe trên đường vào viện vì em, bao cụ già hiếu động đang tuổi hồi xuân "đứng tim" vì em và ngoài kia biết bao cô gái ganh tỵ với vẻ đẹp mà tạo hoá ko tiếc lòng "thiên vị" ban cho em. Ngày đầu tiên em tán anh trên mạng, em gửi hình cho anh, ko những anh mà cái computer nó kết em từ cái nhìn đầu tiên. Nó cũng chết lên, chết xuống, máy bốc khói giật đùng đùng, restart liên tục mỗi khi chiêm ngưỡng cái vẻ đong đưa "mỹ miều" nghiêng bàn đổ ghế, cháy màn hình lệch bàn phím cuả em. Bản thân anh cũng mấy lần mắt trợn ngược sùi bọt mép xém chết hụt bởi vẻ duyên dáng Việt Nam pha Thái lan của em... Quả là 1 người con gái "đạc biệt" anh "may mắn có được.
Anh vẫn nhớ mái tóc thuở nào, nó là 1 tác phẩm nghệ thuật hiếm có với bảng màu tươi tắn: Nào xanh nào đỏ nào tím, chỗ xoăn tít, chỗ muợt mà, chỗ bồng bềnh lững thững mây trôi phiêu du, chỗ lả lướt lềnh bềnh trôi nổi như sông Tô Lịch, chỗ thoảng mùi hương hoa, chỗ thoảng vị ma mút. Những cô gái mắt to thường là những những cô gái có khuôn mặt cá tính và em cũng ko phải ngoại lệ. Mắt em to lắm, ko những to mà sáng trưng như đèn cao áp, chói loá như 2 cái đèn pha ô tô vậy. Mấy lần đi trên đường em nháy mắt sáng loá cả đường, làm mấy anh tài xế tưởng công an ngầm bắn tốc độ, giật mình quắn *** chạy về chỗ em đưa tiền lạy lục xin tha rối rít. Em cũng đáp lại nhiệt tình ko kém: Lần sau tao bấm lỗ bằng lái, liệu hồn... Em à! Anh cũng đã từng yêu cái giọng nói hè rụng đông tàn của em, với anh nó thật đặc biệt, mỗi khi em cất tiếng hát nó gợi cho anh nhớ đến những tiếng còi báo động máy bay B-52 trong những thước phim tư liệu, còn các cô công nhân nhà máy dệt mấy phen nháo nhác định về bởi lầm tưởng là tiếng còi tan tầm , mấy chú cún trong tuổi thanh xuân cong cỡn trong xóm cũng xao xuyến, mắt long lanh, đuôi vẫy vẫy tưởng tiếng nơi phương xa gọi tình.
Con tịnh dễ thương của anh à, không những thế anh còn thầm ngưỡng mộ nụ cười của em, nó đã bao phen cứu anh thoát chết từ những tay đầu trộm đuôi cướp. Bữa nọ đôi ta tay trong tay dạo bước tung tăng trong xóm liều Thanh Nhàn bỗng có 1 thằng cởi trần mặc quần đùi chạy lông nhông cầm kim tiêm ra dọa cướp, em phì cười: khặc khặc... hệt như tiếng súng dắt đạn, nó tưởng em chơi đồ và đã bắn nó vài phát. Hồn phiêu phách lạc, xác tại vị vía thăng thiên, nó vỡ mật lăn đùng ra sùi bọt mép mà chết... đáng kiếp lắm. Nó thật là khờ, non gan còn đòi đi cướp, có lẽ hôm đó là ngày tận số khi nó gặp đúng tử thần. Anh còn nhớ em có sở thích đứng tình tự giữa đường sắt, 1 sở thích kỳ quặc phải ko em? Có lần tàu đến nó hú còi TU TU, bực mình em đáp lại bằng 1 hơi rít thật dài: U U U, hệt như tiếng con boeing 747, có khác âm thanh của em lên đến mấy vạn đề xi ben khiến lái tàu vỡ màng nhĩ, sức ép như muốn làm tim ngừng đập buộc anh ta phải dừng tàu lại cho em tiếp tục hàn huyên câu chuyện tình yêu. Thật lãng mạn phải ko em? Đôi ta tâm tình trước đoàn tàu dừng bánh, giữa muôn tiếng râm ran la ó của bàn dân thiên hạ... Những lúc em hờn, em dỗi anh đến là khổ với em, em đòi hết cái nọ rồi lại sang cái kia, em hết đòi đạp vịt thổi bong bóng rồi lại đòi uống chanh vắt trộn thịt gà, hết đòi lái xe lu rồi đổi sang đua xe cút kít. Không chiều em lại gào lại thét... Sợ lắm em à, cứ mỗi lần như thế cứ như sấm sét giật bên tai nổ đùng đùng, nghe mà khiếp vía vãi linh hồn...
Thôi thư đã dài, mạng đã có anh dừng bút ở đây thôi. Cuộc tình biến động đầy ngang trái đôi ta nay nên đi đến hồi kết, anh chịu đựng thế đủ rồi. Đôi ta duyên đã hết, tình đã cạn, mặn nồng nay chỉ còn chua chát. Đừng nhắn tin gào thét tên anh nữa, chậm rồi em ơi, người yêu anh nay là blog mất rồi:
Có khi nào trên nẻo blog tấp nập. Anh vô tình gõ phím delete tên em...
Thanks for reading. Did you enjoy this post?