Xanh xanh lại mùa ảo vọng
Óng thơm dài mái tóc em
Lênh đênh lại dềnh biển sóng
Bốn phương mây trắng nỗi niềm
Hễ nói đến quên lại nhớ
Nhớ nhiều sao chỉ về đêm
Giấc ngủ còn gì để thức
Toàn thân bụi đỏ thoa mềm
Ai vừa cười nụ bên thềm
Vườn cũ bông hồng rạng sáng
Vội vàng chi sập bóng đêm
Mắt cô láng giềng lai láng
Vâng thì em lại lấy chồng
Thế cũng vui đời đôi chút
Dẫu đến nơi nào heo hút
Mai đừng trở lại phòng không
Ta biết mai này mây trắng
Thường bâng khuâng cõi chiều hoang
Ni cô bỏ chùa Long Khám
Về xin đi lại đoạn đường
Vậy thì đi hết đoạn trường
Mới hiểu đâu là hạnh phúc
Thế gian những gì không thực
Thường vây hãm nẻo tâm linh
Tôi biết em đi hy vọng
Giữa rừng tìm một lá xanh.
(Hoàng Cầm)
NGTHFONG - 阮・青・風 Ngày xưa trời ở... trên trời
Trời xui đằng ấy, đến ngồi bên ta
Ngày xưa đằng ấy nhà xa
Tan trường mưa quá nên ta đưa về.
Ngày xưa đằng ấy tóc thề
Ta thời tóc ngắn nên về tương tư
Ngày xưa ta viết phong thư
Đằng ấy nhận được hình như... bằng lòng
Ngày xưa có tiếng thì thầm
Mai sau đừng có thay lòng à nha!
Ngày xưa đằng ấy đâu quên
Tại trời mưa quá cho nên... phải lòng
Thôi thì trời đã sang đông
Thôi thì người đã đành lòng quên ta
Trời ơi! trời ở cao xa
Ngày xưa nhắc lại chỉ là... ngày xưa.